- Lực lượng chết chóc...

Tôi hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy da đầu tê dại, toàn thân lạnh lẽo, nhìn huyết chú lập tức bị cắn nuốt mà kinh ngạc gần như nói không ra lời.

Giọng nói của Tà Thuật Sư A Nam, lúc có lúc không ở bên tai.

- Ở dưới vực sâu này là một thế giới mà cậu không có cách nào tưởng tượng được, cấm kỵ sư trẻ tuổi, có lẽ cậu sẽ có rất nhiều cơ hội có thể thử nghiệm được càng nhiều sự thần kỳ của thế giới này, nhưng rất đáng tiếc, ở trong con đường thông với Minh giới, trừ khi hồn phách nguyên thần của cậu trốn ra, đồng thời lực linh hồn đủ mạnh giống như tôi vậy, bằng không cậu sẽ không thấy được ánh sáng mặt trời bên ngoài, vực sâu địa ngục này chính là nơi chôn thân của cậu...

Tôi thâm cười khổ, nguyên thần trốn ra, điều này nói thì dễ nhưng thật sự muốn làm được lại khó như thế nào, nghĩ lại cũng chỉ có lần trước khi ở trong nhà Dương Thần truyền nhân của Lỗ Ban, trong lúc vô ý tôi dường như từng đi vào cõi thần tiên, mà sau đó dù thế nào cũng không đạt được loại cảnh giới đó nữa.

Chẳng lẽ thật sự giống như lời hắn nói, hôm nay tôi sẽ phải rơi vào vạn kiếp bất phục vĩnh viễn ở trong vực sâu của ngôi mộ cổ này sao?

Vẻ mặt tôi không thay đổi, thản nhiên nói:

- Nguyên thần trốn ra, chuyện đó có khó khăn gì đâu. Chỉ có điều với tôi lại hoàn toàn không cần thiết. Nhưng làm như cấm kỵ sư, tôi muốn biết ở đây rốt cuộc là chỗ nào, mục đích anh làm như vậy rốt cuộc là gì, nếu như anh có thể trả lời tôi, như vậy hôm nay tôi mới không làm khó dễ anh.

Ánh mắt Tà Thuật Sư chớp hiện, hồn phách lơ lửng trong sương mù màu đen hình như đang suy nghĩ điều gì, đột nhiên cười nói:

- Bản thân là cấm kỵ sư, nếu như chết không rõ ràng như vậy cũng thật sự phiền muộn, tôi tới nói cho cậu biết cũng được, để cho cậu yên tâm rơi vào địa ngục...

Hắn lại thật sự chậm rãi kể cho tôi nghe. Điều này thật ra là ngoài dự đoán của tôi. Hắn nói, ở giữa nhân gian và Minh giới có rất nhiều lối đi thần bí chưa biết, mà nơi đây chính là một chỗ trong đó.

Ngàn năm trước, một vị vương giả không biết tên đã tốn mười năm, mở núi phá đá để sửa lại chỗ này và tạo thành một ngôi mộ lớn, nhưng mộ vừa xây xong, khi sắp đặt quan tài vào thì không biết thế nào trong lúc vô ý đã phạm phải âm linh trong lòng đất, lúc đó khe nứt tách ra, vô số âm linh tuôn ra. Những người thợ xây dựng mộ lớn đều bị khe nứt cắn nuốt, chỉ có số ít người sống sót chạy ra.....

Từ đó về sau, nơi đây lại trở thành một nơi bị bỏ hoang, còn bị hạ lệnh niêm phong. Đồng thời bởi vì âm khí trong lòng đất làm đất đai ở đây dần dần hoang vu, người ở cũng dần dần ít đi, cuối cùng trở thành một chỗ cấm địa của nhân gian.

Hắn nói vài câu về lai lịch của ngôi mộ cổ này rồi bỗng nhiên im lặng, một lát sau mới nói tiếp:

- Hai giới Huyền, Linh tranh chấp nghìn năm, bây giờ lại tới một giáp, chỉ rất đáng tiếc là lần này sẽ không có gia tộc cấm kỵ sư tham dự nữa...

Hắn vừa nói dứt lời, đột nhiên trong mắt có ánh sáng đỏ sáng lên, trong sương mù màu đen này lại có một hồn phách trắng trợn bay ra, rên rỉ một tiếng và trực tiếp lao tới bắt tôi.

Tôi theo bản năng giơ tay lại đánh ra một đạo Phá Tự Quyết, nhưng giống như trước đây, Phá Tự Quyết vẫn bị sương mù màu đen cuồn cuộn cắn nuốt, hồn phách này hoàn toàn không gặp cản trở, vọt tới. Tôi vội vàng rút ra thanh trường đao, cố sức vung lên để ngăn cản trước mặt, hồn phách này thò ra hai móng vuốt có vẻ muốn nhào tới, chỉ có điều dường như sợ hãi trường đao trong tay tôi, nó gào lên một tiếng, cơ thể bay một vòng trên không trung để tránh lưỡi đao, nhẹ nhàng lùi lại.

Tôi nhân cơ hội lùi lại mấy bước, dựa vào trên vách đá, trong lòng âm thầm cảm thấy may mắn, may mà Hướng Vũ ném thanh trường đao này xuống, nếu không phải nhờ có anh ta, hôm nay mạng tôi cũng tiêu rồi.

Nhưng cũng không biết thanh trường đao này rốt cuộc làm bằng nguyên liệu gì mà nặng khác thường. Tà Thuật Sư thấy tôi tránh né thì cười lạnh một tiếng, trong sương mù màu đen nhất thời lại xuất hiện có vài hồn phách, vây quanh vách núi nhỏ mà tôi đang đứng, lòng tôi trầm xuống, trường đao lại càng trầm hơn, dùng sức một vung không ngờ lại không vung nổi. Tôi không khỏi âm thầm sốt ruột. Cho dù thanh đao này sắc bén, nhưng vào giờ phút này lại không thể trông cậy được.

Mấy hồn phách này bao vây xung quanh tôi, phát ra từng tiếng kêu kỳ quái. Tôi nhìn chằm chằm vào trước mặt, trong đầu không ngừng suy nghĩ. Nơi quỷ quái này không ngờ lại có thể làm cho cấm pháp của tôi đều mất tác dụng, từ đó có thể biết, trong sương mù màu đen trước mặt này thật sự chứa lực u minh đặc biệt, hoặc giống như lời Tà Thuật Sư này nói, đó là lực lượng chết chóc.

Tôi đang nghĩ tới đây, một hồn phách trong đó bỗng nhiên rít lên một tiếng, mấy hồn phách đồng thời nhào tới. Tôi cố gắng vung trường đao lên, ra sức chống đỡ, dù gì cũng che mấy điểm yếu trước người, mấy hồn phách này gào thét lên và xông trái lao phải muốn đột phá phòng ngự của tôi. Tôi chống đỡ một lúc thì cánh tay dần dần đau đớn tê dại, vung đao càng lúc càng tốn sức, vừa sơ suất liền bị một hồn phách nhất thời vọt tới, nắm lấy cánh tay của tôi và dùng sức kéo xuống phía dưới.

Keng một tiếng, tôi cũng không giữ được trường đao nữa, nó rơi xuống đất, tôi lảo đảo một cái, mắt thấy sắp bị kéo xuống vách núi, trong lúc vội vàng liền quát to một tiếng và đánh ra một quyền trúng vào hồn phách này, chỉ thấy nó hét thảm một tiếng, cơ thể bỗng nhiên lóe ra một đám ánh sáng đỏ rồi lui lại thật xa, bỗng nhiên nổ tan, không ngờ tiêu tan không thấy bóng dáng nữa.

Tôi nhất thời hết sức kinh ngạc, lúc này mới nhớ tới trên tay phải của mình có đeo Huyết Ngọc Ban Chỉ, một quyền vừa nãy tất nhiên lại là công lao của Huyết Ngọc Ban Chỉ rồi.

Tôi không khỏi mừng thầm, cấm pháp mất đi hiệu lực, nhưng Huyết Ngọc Ban Chỉ lại có tác dụng, hừ hừ, ai nói tôi không có vũ khí chứ? Chẳng qua chỉ là ngắn một chút, nhỏ một chút, hẹp một chút.....

Hồn phách này nổ tung và biến mất, Tà Thuật Sư lập tức kinh ngạc, hai mắt có ánh sáng đỏ lóe lên, lạnh lùng nói:

- Xem ra tôi thật sự đã đánh giá thấp về cậu, không ngờ cậu đã nắm giữ cấm vật, là một cấm kỵ sư thật sự.

Tôi hừ một tiếng nói:

- Anh có trấn vật, tôi có cấm vật, bây giờ lại để cho chúng ta tới xem thử rốt cuộc là ai lợi hại hơn.

Hắn cười ha ha nói:

- Cho dù cấm vật nhà họ Hàn lợi hại, nhưng tôi đoán được cậu cũng không phát huy ra được bao nhiêu uy lực, muốn chống lại lực lượng chết chóc thì chỉ là mơ mộng hão huyền thôi!

Ở trong sương mù màu đen, hắn cười một cách điên cuồng, nhất thời trong sương mù màu đen lại xuất hiện vô số hồn phách, tất cả đều trần truồng, hai mắt lóe lên ánh sáng màu đỏ và nhìn chằm chằm vào tôi, khắp người đều tản ra hơi thở tử vong.

Tà Thuật Sư lạnh lùng nói:

- Chết là kết thúc của thế giới này, cũng là bắt đầu của một thế giới khác. Chết là kết quả cuối cùng của vạn vật, không có người nào có thể ngoại lệ. Đương nhiên, ngoại trừ tôi...

Khóe miệng hắn bỗng nhiên cười tà, hai tay giơ lên cao, trong miệng đọc một đoạn dài chú ngữ, hình như đang thi triển chú pháp đáng sợ nào đó.

Những hồn này phách đứng yên xung quanh, rũ hai tay xuống chân, trong ánh mắt hiện lên ánh sáng màu đỏ, hơi thở tử vong dần dần lan tràn.

Chết, chết, chết.....

Ý niệm này không ngừng quanh quẩn ở trong đầu tôi, chú pháp của Tà Thuật Sư còn dẫn theo sự khủng hoảng của cái chết tràn ngập trong lòng tôi.

Đột nhiên một chữ thật lớn lập tức dừng lại ở trong đầu của tôi.

Chết!

Chết là kết thúc của vạn vật, chết là quy tắc của thiên đạo, nếu cấm kỵ sư thay trời hành đạo, như vậy có thể thi triển ra cấm chú chết không?

Gần như trong nháy mắt, tất cả âm thanh trong đầu tôi đều biến mất, trước mắt tôi chỉ nhìn thấy vô số oan hồn lệ quỷ, bọn họ đều là vật chết, đều là âm linh của một thế giới khác, theo lý thuyết, cấm pháp của tôi hoàn toàn có thể đối phó được, nhưng lúc này bọn họ ở trong màn sương dày đặc âm u tràn ngập nơi đây, sương mù màu đen này có thể cắn nuốt hồn phách, có thể hút vào khí hệ kim, thậm chí có thể hấp thu lực lượng đến từ nơi khác.

Như vậy, nếu như tôi hòa lẫn lực lượng của mình và lực lượng chết chóc này làm một thể, có thể làm sương mù màu đen của u minh này mất đi tác dụng không?

Dung nhập vào trong đó.

Bên tai lại vang lên lời nói của ông nội, tôi bỗng nhiên thông minh ra, ánh sáng đỏ của Huyết Ngọc Ban Chỉ lưu chuyển, gần như theo bản năng vung tay lên, một chữ chết thật lớn đã xuất hiện ở trước mặt.

Nói đến cũng kỳ lạ, chữ chết này vừa ra, ánh sáng đỏ vốn sáng lên lại tự nhiên chậm rãi hiện ra một tầng màu đen, nhìn kỹ thì sương mù màu đen xung quanh chậm rãi bị chữ chết này thu hút, ở phía trên có thêm một lớp màng màu đen. Chỉ khoảng nửa khắc, toàn bộ chữ chết đã biến thành hai màu đỏ đen phức tạp, qua một lúc lại hoàn toàn dung hợp lại với nhau.

Tôi lập tức vui mừng nhưng không chậm trễ. Vào lúc này chú ngữ của Tà Thuật Sư sắp kết thúc, vô số hồn phách rục rịch, tôi vung chưởng đánh ra, chữ chết này lại lập tức mở rộng, lặng lẽ xâm nhập trong màn sương dày đặc trước mặt.

Tâm niệm tôi thoáng động, chỉ thấy trong sương mù màu đen này truyền đến một tiếng nổ mạnh, sau đó những tiếng nổ không ngừng nối tiếp, tiếng kêu thảm không ngừng vang lên, sương mù màu đen tự do trong không trung không ngờ lại bị cuồn cuộn lên, trong u minh dường như có hai bàn tay đang quấy đảo, vô số hồn phách ở trong sương mù màu đen này lại dần dần biến mất.....

Chú ngữ của Tà Thuật Sư cuối cùng kết thúc, nhưng đã muộn rồi, những hồn phách này đang không ngừng nổ mạnh, tất cả đều chật vật chạy trốn, làm gì còn chịu nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa. Hắn kêu to hồi lâu, bay trái bay phải với ý định ngăn lại, nhưng căn bản hoàn toàn không có tác dụng.

Sương mù màu đen trước mặt lại dần dần tiêu tan.

Tà Thuật Sư chắc hẳn nằm mơ cũng không ngờ sẽ là như vậy, hắn tức giận kêu to, không ngừng đọc chú ngữ, nhưng những hồn phách này vẫn dần dần biến mất.

Tôi cũng ngạc nhiên, không ngờ cấm pháp chết này lại có tác dụng như vậy, quả nhiên giống như lời ông nội nói, chỉ cần dung nhập vào trong đó thì tất cả vạn vật có thể là cấm pháp.

Tà Thuật Sư càng thêm kinh sợ, thấy không khống chế được những hồn phách này nữa thì không ngờ lại hét lên một tiếng, bản thân nhào tới, muốn đẩy tôi ra khỏi vách đá này.

Tôi làm sao có thể ngồi chờ chết được, cho dù Tử Tự Quyết này dường như không có tác dụng đối với hắn, nhưng hơi thở trong không gian xung quanh này đã xuất hiện sự thay đổi, tôi biết ở phạm vi nhỏ bên trong không gian này, cấm pháp của tôi đã có thể dùng được.

Tôi hoàn toàn không do dự, lại vẽ ra Phá Tự Quyết, vào lúc cơ thể của Tà Thuật Sư nhào tới, trong chớp mắt, tôi đã vung chưởng đánh ra Phá Tự Quyết, lại không sai lệch, vừa vặn đánh trúng lồng ngực của hắn!

Tà Thuật Sư quát to một tiếng, xoay người lướt lại, bây giờ hắn cũng là hồn phách xuất khiếu, căn bản không có cách nào chống đỡ được uy lực của Phá Tự Quyết, lập tức đã bị đánh rơi xuống vực sâu, hắn giãy giụa muốn xông lên, nhưng ở phía dưới hắn đã có một đoàn sương mù màu đen dâng lên, lập tức nuốt cắn hắn. Tà Thuật Sư thậm chí không kịp nói nửa câu đã biến mất ở trong vực sâu.

Thành công rồi!

Trong lòng tôi thầm mừng rỡ, xem ra cấm pháp nhà họ Hàn dù sao vẫn lợi hại, chẳng qua tôi không thể tìm được cách mà thôi, Tử Tự Quyết này không được ghi chép trong bút ký cấm kỵ, cũng không biết thuộc về tầng công pháp nào. Tôi âm thầm nghĩ, từ chữ này lại thấy được nó sẽ không phải là cấm pháp trong tầng thứ nhất. Lẽ nào, ngay vừa rồi tôi đã đột phá tầng thứ nhất, đạt tới cảnh giới cấm pháp tầng thứ hai sao?

Tôi hơi ngây người, trên đỉnh đầu bỗng nhiên truyền tới một giọng nói gấp gáp:

- Em trai, em trai...

Là Nam Cung Phi Yến.

Trong lòng tôi hưng phấn, ngẩng đầu kêu to:

- Tôi ở đây...

 

0.09553 sec| 2443.828 kb